Thứ Hai, 10 tháng 11, 2014

Người mẹ của Tổng thống Barack H.Obama

  

Cuộc sống vốn là một chuỗi dài những mâu thuẫn. Và cuộc đời của thân mẫu Tổng thống Mỹ Barack Obama cũng là sự tổng hợp của rất nhiều điều trái ngược. Bà S. Ann Soetoro, người mẹ trẻ mang học vị tiến sĩ nhân chủng học, là một phụ nữ da trắng đến từ Mỹ nhưng lại yêu tha thiết cuộc sống ở Indonesia. Là con người thực tế nhưng lại đa sầu, đa cảm, ở bà người ta tìm thấy những điều khác biệt, một người mẹ đã nuôi dạy con trai, Tổng thống Mỹ Barak Obama, thành tài.

Cuộc đời bà tuy ngắn ngủi nhưng phải trải qua không ít sóng gió. Hai lần yêu, hai lần kết hôn là hai lần bà phải đau nỗi đau tan vỡ. Những người đàn ông đến nhưng không đem cho bà cuộc sống hạnh phúc không phải bởi họ không tốt mà do bà vốn là người phụ nữ nhiều tham vọng.
Với bà, cuộc sống không phải là mơ và nhiều lần bà phải tự đưa ra những quyết định ảnh hưởng tới cả cuộc đời và không ít trong số đó thất bại. Là con người đa sầu đa cảm, tuy dễ dàng rơi lệ song người phụ nữ ấy lại cứng cỏi khác thường khi vượt qua bao giông tố cuộc đời, quyết đoán và táo bạo trong công việc.
Tổng thống Mỹ Obama khẳng định, ông ảnh hưởng rất nhiều từ người mẹ quá cố và bà thật sự là một người rất đặc biệt, đặc biệt tới mức khi con trai bà lên nhậm chức, có hẳn một bộ phim tái hiện lại cuộc đời của bà được dựng lên.

1. Cô bé Stanley Ann Dunham.
Cái tên Stanley , một cái tên đậm chất nam tính, đã phản ánh được ước vọng có được đứa con trai của cha mẹ bà. Cũng vì cái tên Stanley mà suốt thời thơ ấu bà bị bạn bè châm chọc rất nhiều.
Sinh ra trong một gia đình buôn bán nội thất, cha lại là người ưa di chuyển, lúc nhỏ bà chuyển nhà 5 lần, từ Kansas tới California, đến Texas và cả Washington và ở cho tới trước khi Stanley tròn 18 tuổi.


Sinh sống tại một hòn đảo nhỏ ở Washington suốt mấy năm trung học, từ nhỏ bà đã ham học hỏi và đặc biệt yêu triết học. Bà tham gia một khóa học cao cấp về triết học và thường xuyên lui tới quán cà phê Seattle để nghe luận bàn. “ Stanley là một cô gái thông minh, nhưng có vẻ hơi trầm”, một người bạn trung học của bà nhận xét, tuy nhiên, bà rất quan tâm tới bạn bè và không bỏ qua bất cứ sự kiện nào thời đó.
Sau đó, dù bà đỗ vào Đại học Chicago nhưng cha đẻ bà lại không đồng ý vì lo bà còn quá trẻ để tự xoay sở cuộc sống tự lập. Khi bà tốt nghiệp cấp 3, một lần nữa bà phải miễn cưỡng theo gia đình tới lập nghiệp tại Honolulu , Hawaii , và ở đây, nhiều biến động mới xảy đến với cuộc đời bà.

2. Trở thành bà Barack H Obama.
Gặp gỡ và yêu Barack Obama Sr., cha đẻ của Tổng thống Mỹ Obama, sau này là một bước ngoặt đối với bà Stanley. Chuyển tới nơi mới, bà cũng quyết định đổi tên thành Ann cho mềm mại và dễ nghe hơn. Cũng ở đó, bà gặp Obama Sr. trong một lớp học tiếng Nga. Người gốc Phi đầu tiên đi học ở đấy gây ấn tượng vô cùng đặc biệt đối với bà. Khác với bà khi đó, một thiếu nữ khá khép mình thì ông lại là một người vô cùng sôi nổi. Luôn là tâm điểm của đám đông, cậu học sinh da đen thường xuyên được phát biểu trong các cuộc tọa đàm tôn giáo, được một số tờ báo địa phương phỏng vấn và viết bài.


“Ở cậu ấy có một sức lôi cuốn kỳ lạ”, Neil Abercrombie, đại biểu quốc hội Hawaii, từng là bạn đại học của Obama (cha) kể lại “tài hùng biện của cậu ta thu phục được tất cả mọi người, kể cả những người kỹ tính nhất”.
Ông thường là tâm điểm trong những cuộc trò chuyện, luận bàn chính trị, bàn về chiến tranh, về vấn đề bình đẳng... Trong khi mọi người lắng nghe và rôm rả cùng cậu bạn Obama (cha) thì Ann lại chọn cho mình một góc khuất, lắng nghe những câu chuyện của họ từ xa. Hiếm khi Ann phát biểu, mà thường chỉ lặng im quan sát.
Mọi người biết Obama đang qua lại với một phụ nữ da trắng, nhưng họ không quá bận tâm hay soi xét điều đó. Bởi đây là Hawaii, một vùng đất “pha tạp”, có nghĩa là không có sự cấm đoán một người da trắng yêu một người da màu. Và nếu như ở các bang khác, việc kết hôn với người da màu khi đó là một điều cấm kị thì ở đây luật pháp hoàn toàn chấp thuận điều đó.
Và ngày 2/2/1961, vài tháng sau ngày quen nhau, cha mẹ Obama đã chính thức kết hôn tại Maui . Khi đó, Ann đã mang bầu Obama 3 tháng. Bạn bè không ai biết về đám cưới của họ cho đến tận sau này. Không ai hiểu vì sao hôn lễ lại được bí mật tổ chức như vậy, thậm chí cả Obama sau này cũng không được mẹ kể về điều đó. “Nếu bà chưa qua đời, có thể tôi sẽ hỏi rõ bà về điều này”, ông Obama từng chia sẻ.
Và cậu bé Obama ra đời, mang trong mình hai dòng máu Mỹ và Kenya . Khi con trai vừa tròn 1 năm tuổi, cha ông quyết định tới Harvard để tham gia khóa học tiến sĩ kinh tế. Và rồi, cha của Obama muốn quay trở lại Kenya để xây dựng quê hương và ông muốn đưa vợ con theo. Tuy nhiên, biết ông đã có một người vợ trước ở đó, bà Ann không theo ông. Bất đồng quan điểm đã khiến cuộc hôn nhân tan vỡ.
Điều mà bà làm là điều vô cùng mới mẻ thời đó, chưa có một phụ nữ da trắng nào kết hôn với một người da màu, sinh con và ly hôn như bà. Quyết định táo bạo khiến cuộc sống của Ann khó khăn hơn. Người phụ nữ thiệt thòi này phải gồng mình để trang trải tiền thuê nhà và nuôi con một mình. Đáng lẽ, cô gái trẻ ấy hoàn toàn có thể nhồi nhét vào đứa con trai đầu lòng là Obama lòng hận thù người cha. Nhưng không, Ann vẫn dạy con yêu người cha ở xa và thường xuyên giữ liên lạc với ông.

3. Trở thành S. Ann Dunham Soetoro.
Khi cậu con trai lên 2 tuổi, khát khao học lại trỗi dậy, bà quay lại trường đại học. Cuộc sống càng nhọc nhằn và thiếu thốn hơn, cô phải sống dựa vào vào bố mẹ đẻ. Nhưng đó cũng là lúc cô gặp và thương mến một sinh viên ngoại quốc tên Lolo Soetoro. Và lời câu hôn Lolo đề nghị năm 1967 đã được bà chấp thuận bởi thấy ông là người đàn ông hiền lành, vui vẻ và rất thương yêu con trai bà (lúc đó Obama lên 6 tuổi).


Mất hàng tháng trời để hai mẹ con thu xếp và theo ông về Indonesia . Sau một hành trình dài, ba người đặt chân tới quê hương của Lolo, thật ngoài sức tưởng tượng của hai mẹ con “bước xuống máy bay, đường băng như bị tróc lên bởi cái nóng và nắng gắt như trong hỏa lò”, Obama ghi lại hồi ức của mình “tôi nắm chặt lấy tay mẹ, và tự nhủ sẽ bảo vệ bà”.
Nhà của Lolo lại nằm ở ngoại ô Jakarta, nơi không có điện, đường phố cũng chưa được trải nhựa, lại đang là thời kỳ chuyển giao chế độ ở Indonesia và lạm phát tăng cao tới 600% khiến mọi thứ đều khan hiếm. Ann và con trai là những người ngoại quốc đầu tiên đến sống ở khu ổ chuột này. Cậu bé Obama lúc đó, muốn chơi với lũ nhóc hàng xóm liền leo lên bức tường rào đập đập tay giả bộ làm chú chim lớn, tạo ra âm thanh vui tai. “Điều này khiến bọn trẻ nghèo bật cười”, cô Ikranagara hàng xóm của họ kể lại, và rồi chúng chơi với nhau như thân quen.


Obama được gửi tới học một trường công giáo gọi là trường tiểu học Franciscus Assisi tại đây. Là người ngoại quốc, lại thông minh, sáng dạ hơn lũ trẻ ở đó, Obama nhanh chóng thành tâm điểm. Bị gọi là “thằng da đen”, nhưng cậu bé không để bụng, trái lại còn tỏ ra thích thú khi được chơi với bọn trẻ.
Còn bà Ann không kìm được lòng trước hoàn cảnh của những con người khốn khổ nơi đây, cứ liên tục cho tiền những người ăn mày tới trước cửa, đến nỗi mà ông Lolo phải nói với Obama rằng “mẹ con có trái tim yếu mềm quá”.
Nhưng khi hai mẹ con bà dần thích nghi và yêu cuộc sống của người dân nghèo Indonesia thì cha dượng Lolo lại ngày càng tây hóa. Ông được thăng chức cao tại một công ty dầu khí của Mỹ và chuyển cả gia đình tới một khu phố sạch đẹp hơn. Bà Ann phát chán với những cuộc tiệc tùng bù khú và lối sống nhà giàu của chồng mình. Bà tự thu mình lại.
Dù những đồng tiền chồng kiếm được đủ cho bà sống cuộc sống dư dả, bà vẫn quyết định đi dạy tiếng Anh tại một đại sứ quán Mỹ. Bà dậy từ sớm tinh mơ, 4h sáng đã vào phòng gọi Obama dậy và dạy tiếng Anh cho cậu.
Lúc đầu, Obama được gửi vào một trường quốc tế dành cho giới nhà giàu, nhưng Ann lo con trai mình sẽ không được thử thách đầy đủ trong môi trường đó. Sau hai năm, bà chuyển con sang học ở một trường công gần nhà. Để giúp con trai có ý niệm rõ ràng hơn về thế giới của những người da màu ở Mỹ, bà thường mang sách về phong trào quyền công dân sang phòng con đọc vào buổi đêm.


Bằng cách rất riêng, để cho con hiểu hơn về những người da màu ở Mỹ, mỗi tối đi làm về, bà mang theo một cuốn sách về các phong trào dân quyền cho con đọc. Chính bà là người dạy cho Obama biết thế nào là sự hòa hợp sắc tộc, là bình đẳng giới và chính khát khao ấy đã theo ông đến tận bây giờ. Obama vẫn nhớ lời bà nói “Mẹ tin rằng dưới lớp da kia, con người ai cũng giống nhau”.
Khi Obama lên 10, bà Ann gửi cậu về Hawaii sống cùng với ông bà ngoại và tham gia khóa học tài năng Punahou mà cậu bé được học bổng. Quyết định này đã cho thấy được bà đánh giá cao giá trị của giáo dục đối với các con. Chấp nhận xa con để cậu được chăm sóc và có nền giáo dục tốt hơn là một sự hy sinh lớn của một người mẹ vĩ đại.

Chàng thanh niên Barack Obama và ông bà Ngoại

Một năm sau, bà mang theo cô con gái út trở lại Hawaii, bỏ lại Indonesia và người chồng thứ 2. Bà tiếp tục ghi tên vào một chương trình thạc sĩ nhân chủng học Đại học Hawaii để nghiên cứu về nhân học Indonesia - nỗi niềm trăn trở bấy lâu của bà.

Cậu bé Obama, mẹ và em

Thời gian này, bà bắt đầu khẳng định được mình và có tiếng nói riêng, những người quen biết trước nói bà thông minh và trầm tính, còn những người sau này biết bà, nhận xét bà là một người thẳng thắn và đầy đam mê. Bà tốt nghiệp loại ưu.
Bố dượng của Obama vẫn thường xuyên tới Hawaii thăm vợ con, nhưng họ không quay lại với nhau nữa. Ann cũng lại một lần nữa gửi đơn ly hôn vào năm 1900 (!?) mà không đòi hỏi bất cứ trợ cấp nào từ phía người chồng.

4. Tiến sĩ Ann Dunham Sutoro.
Ba năm sống với con tại một căn hộ nhỏ ở Honolulu chỉ với nguồn học bổng của mình, bà Ann quyết định quay trở lại Indonesia để nghiên cứu thực địa cho luận án tiến sĩ của mình.
Nhưng Obama khi đó không theo bà, cậu bé 14 tuổi quyết định sẽ ở lại với ông bà vì mệt mỏi với sự thay đổi và cậu cảm thấy thoải mái với cuộc sống ở đây. Đứng trước quyết định của cậu con trai, bà dù rất khó nhưng vẫn tôn trọng ý kiến của con.


Trở lại Indonesia , bà lại đổi một cái tên nghe hiện đại hơn “Sutoro”. Ở đây, bà được giữ một vai trò quan trọng trong một chương trình thuộc hỗ trợ phụ nữ và người lao động thuộc quỹ Ford Foundation. Không giống với các phụ nữ da trắng khác, bà dành nhiều thời gian để gặp gỡ và lắng nghe những khó khăn của dân làng, đặc biệt là những vấn đề của người phụ nữ.


Thấy nhiều phụ nữ mang những chiếc giỏ nặng nề trên lưng đi bộ đến chợ vào lúc 3h sáng, bà thấy động lòng và thuyết phục Ford Foundation cùng Chính phủ Indonesia hỗ trợ xe đẩy cho đối tượng này. Và ngôi nhà của bà trở thành nơi tụ tập của những nhân vật có nhiều ảnh hưởng trong xã hội: chính khách, nhà làm phim, nhạc sĩ, hoạt động công đoàn. Và bà trở thành mối duyên đưa những người họ gần gũi, lắng nghe nhau hơn.
Bà đã đóng góp cho người dân Indonesia một chương trình tín dụng vi mô mà bà mất hơn 4 năm gây dựng. Trong suốt quãng thời gian ở Indonesia , bà không ngừng chung sức giúp đỡ cải thiện cuộc sống của người nghèo. Bà còn không ngần ngại sang tận Pakistan để tham gia hỗ trợ dự án tín dụng cho đất nước Nam Á nghèo này.


Sau gần hai thập kỷ theo đuổi, nghiên cứu, đến năm 1992 bà đã hoàn thành luận văn tiến sĩ về những người nghèo ở Indonesia . Trong phần chú thích, bà đặc biệt gửi lời cảm ơn hai người con Barack và Maya vì chẳng bao giờ phàn nàn khi mẹ thường xuyên lặn lội tới những nơi nghèo khó và hẻo lánh.
Mùa thu năm 1994, bà quay trở lại Hawaii, và nữ tiến sĩ nhân chủng học, người mẹ đặc biệt của tổng thống Mỹ đã qua đời vào tháng 10 năm 1995 ở tuổi 52 vì chứng ung thu buồng trứng và cổ tử cung.
Việc ra đi của bà là một điều hối tiếc lớn với Tổng thống Obama khi ông không được ở gần bà lúc lâm chung. Tuy nhiên, tinh thần và phong thái của bà, Tổng Thống Obama vẫn giữ lại bên mình, bài học mà bà dạy, hy vọng sẽ được vị tổng thống nước Mỹ áp dụng.



VTT (st)











»» xem thêm

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

vẽ hình 3D trên cát


Cô gái có biệt tài vẽ hình 3D trên bãi biển

Jamie Harkins khiến nhiều người ngỡ ngàng với những bức vẽ 3D khổng lồ trên bãi biển. Mỗi tác phẩm của cô đều rất ấn tượng và cuốn hút.
Nhập mô tả cho ảnh

Theo Bored Panda, Jamie Harkins - nghệ sĩ người New Zealand có biệt tài hội hoạ khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Nhập mô tả cho ảnh

Không giống như những nghệ sĩ khác, Jamie thích sáng tạo trên các khoảng đất ở thiên nhiên rộng lớn, thay vì ngồi làm việc trên giấy trắng tại nhà.
Nhập mô tả cho ảnh

Vì thế, cô đã quyết định thực hiện nhiều dự án nghệ thuật đặc sắc trên bãi biển.
Nhập mô tả cho ảnh

Không chỉ là những hình vẽ đơn thuần, cô gái người New Zealand gây ấn tượng mạnh cho người xem bằng các hình 3D đánh lừa thị giác.
Nhập mô tả cho ảnh

Công việc của Jamie đòi hỏi sự tinh tế và trí tưởng tượng phong phú.
Nhập mô tả cho ảnh

"Chúng rất tuyệt, đặc biệt là khi nhìn từ xa" - một cư dân mạng nhận xét về tác phẩm hội hoạ của nữ nghệ sĩ trẻ tuổi.
Nhập mô tả cho ảnh

Theo tác giả tiết lộ, mỗi bức vẽ khổng lồ này thực tế không mất thời gian quá nhiều của cô. Mọi thứ đều được hoàn thành chỉ trong một buổi sáng.
Nhập mô tả cho ảnh

Jamie chia sẻ: "Tôi thường thấy mọi người có những hoạt động trên bãi biển, nhưng nó chỉ rất đơn giản, giống như một mô hình bằng phẳng. Vì vậy, tôi nghĩ mình cần làm nó tuyệt hơn bằng 3D. Tôi rất thích việc thuỷ triều lên hàng ngày làm mất các tác phẩm của mình. Bởi như thế chúng sẽ trở nên đặc biệt, vô thường hơn".
Nhập mô tả cho ảnh
Jamie Harkins - chủ nhân của dự án vẽ 3D trên bãi biển.

Vu Trong Tan (st)

»» xem thêm

Thứ Hai, 12 tháng 5, 2014

Hình ảnh Họp mặt truyền thống lớp 12B - 30/04/2014


I. KHAI MẠC


                                         














II. LIÊN HOAN












III. LƯU NIỆM




IV. VĂN NGHỆ

                               







TP. NAM ĐỊNH, 30/04/2014
»» xem thêm

Thứ Tư, 23 tháng 4, 2014

THỜI HOA ĐỎ




"Tôi đến với thơ ở tuổi học trò, chỉ là một niềm say mê đọc. Hà nội thời chiến cái gì cũng khó kiếm tìm, hình như báo cũng rất hiếm. Chú tôi là giảng viên Đại học bách khoa, Khoa chủ nghĩa Mác-Lênin, cái khoa gì mà khô cứng. Ông hay sai tôi lên Lý thường Kiệt lấy giúp bản tin sáng của TTX VN và đi lấy báo giúp ông. Tôi cũng hay tìm bài thơ trên báo và tình cờ tôi đọc được bài thơ THỜI HOA ĐỎ. Báo thì không được cắt manh mún như bây giờ, tôi đã chép vào sổ tay cùng nhiều bài thơ khác, Thời hoa đỏ được chép cạnh bài thơ Puskin trên trang giấy học trò, có lẽ nó đã được gần bốn mươi năm rồi. (1972-2010) . 
Không một học sinh văn nào mà không thích Thời hoa đỏ, không học sinh cấp 3 nào lại không yêu Thời hoa đỏ, nhưng để "ngấm" cái tình của tác giả thì có lẽ phải lớn hơn cái tuổi học trò đó, đã ngấm cái đau của tình yêu khi ấy Thời hoa đỏ mới trở thành nước mắt. Tôi thường nghe nói, yêu gì thì điều đó "vận vào mình" có lẽ tôi đã yêu Thời hoa đỏ vì trong mối tình đầu của tôi đã chớm màu đỏ của "chia ly" và tôi đã cảm được hồn của bài thơ da diết đến thấu lòng. 

Dưới mùa hoa như lửa cháy khát khao 
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng 
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh 
Chẳng chịu cho lòng ta yên. 

Tình yêu nâng đôi cánh tâm hồn bay bổng, hình ảnh "Anh nắm tay em" sao mà đẹp quá, trong cái lặng của con đường bổng trào lên niềm khao khát - đồng cảm với lòng người - hoa ở trên kia cũng nồng nàn "như lửa cháy". Vào đầu khổ thơ đã thấy một tình yêu thật lãng mạn, xao động quá. 

Anh mải mê về một màu mây xa 
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ 
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa 
Em hát một câu thơ cũ 

“Cánh buồm” trong thơ Thanh Tùng như đôi cánh thiên thần, niềm hạnh phúc tưởng như vĩnh hằng, kỳ diệu. Nhưng báo hiệu một điều gì đó "chớm buồn" "bay qua cửa sổ" mà không đọng lại đâu đó, nó là một câu hát cũ chứ không phải câu hát thời hiện tại. 

Cái say mê một thời thiếu nữ 
Mỗi mùa hoa đỏ về 
Hoa như mưa rơi rơi... 
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi 
Như máu ứa một thời trai trẻ 

Cặp từ "mỏng manh", "tan tác" ta bắt gặp sự nuối tiếc của nhà thơ đã hiện dần lên sự ngờ vực. Có lẽ "Hoa như mưa rơi rơi..." cũng nói hộ điều lo lắng ấy, khiến lòng chàng trai phải thốt lên "như ứa máu". Ký ức ngày xưa "mỗi mùa hoa đỏ về" cứ day dứt, đau đớn. 

Hoa như mưa rơi rơi 
Như tháng ngày xưa ta dại khờ 
Ta nhìn sâu vào mắt nhau 
Mà thấy lòng đau xót 

Tình yêu luôn "Yêu dại khờ" bởi thế nó mới dâng hết mình, lao vào cuộc tình không toan tính, tình yêu thường đi theo tiếng nói của trái tim, không có chỗ cho lý trí, đó là tình yêu đích thực. Nhà thơ đã dâng hết cho "dại khờ" để khi nhìn rõ vào mắt người yêu đã nhận ra sự thiếu vắng, sự lạnh lùng để nhận ra rằng có lẽ ta đang đánh mất điều thiêng liêng mà thấy sự hy sinh ấy lớn lao quá, xót xa quá. 

Trong câu thơ của em 
Anh không có mặt 
Câu hát về một thời yêu đương tha thiết 
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc 
Em không đi hết những ngày đắm say 

Dòng nước mắt đã ngấm vào lòng - nhà thơ không thể kìm nén được nữa "Trong câu thơ của em anh không có mặt" để hoài niệm với câu hát ngày xưa "một thời" ta là của nhau. Buồn lắm, câu thơ cứ quặn đau và lại "thương nguời" Em không đi hết những ngày đắm say. Người đàn bà ấy có vô tình không, hay chỉ tại người thơ đã quá yêu mà không biết được đó chỉ là cái bóng mờ ảo - thoáng đến lại đi. Phải nói tác giả đã lột tả mối tình tuyệt đẹp mà bao người đàn bà khác thèm có được tâm hồn ấy. Đau đớn là vậy mà không níu kéo chỉ "tiếc" thôi. 

Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ 
Không cho ai có thể lạnh tanh 
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ 
Như vết xước của trái tim 

Mỗi khổ thơ là một dòng nước mắt, vết xước nào không đau, nhưng cái lớn lao hơn là họ không lụy tình, một trái tim nồng nàn đến thế, cao thượng đến thế - thốt lên lời "oán trách" mà không làm cho người đàn bà phải đau khổ, day dứt. 

Sau bài hát rồi em lặng im 
Cái lặng im rực màu hoa đỏ 
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em. 

Sau bài hát rồi em như thể 
Em của thời hoa đỏ ngày xưa 
Sau bài hát rồi anh cũng thế 
Anh của thời trai trẻ ngày xưa. 

Trong cái im lặng kia - là trái tim trào lên uất nghẹn, sau lời thơ kia là trái tim chảy máu, sau những trải lòng người thơ có bớt đau không? nó đã liền sẹo rồi đấy nhưng không hết đau - cái đau dai dẳng, âm ỉ khiến người ta mềm lòng. Cái được nhất của Nhà thơ là sự cao thượng của lòng người. Anh không giữ nổi trái tim thì anh tha bổng cho nó bay đi, bay về phương trời hạnh phúc đích thực, còn anh - lặng im để gặm nhấm nỗi buồn. 

Cảm ơn tác giả Thanh Tùng đã nói hộ hàng ngàn hàng vạn trái tim "khờ dại" những trái tim không có tuổi và tình yêu không có tuổi đã mang "Thời hoa đỏ" suốt hành trình đi tìm tình yêu đích thực . 

Tôi có may mắn gặp anh ở tuổi 75, vẫn nồng nàn, vẫn đam mê "Thời hoa đỏ" như tuổi trẻ đắm say một tình yêu đẹp. Anh Hiện đang công tác tại tuần san Kiến Thức Gia Đình. Chúc nhà thơ luôn đồng hành là cảm hứng cho những người yêu thơ. Chúc anh có nhiều sức khỏe và hạnh phúc với những thăng trầm cuộc đời. Và cống hiến nhiều tác phẩm hay cho độc giả yêu mến nhà thơ Thanh Tùng".

Mai Khoa (vtt suu tam)
»» xem thêm

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

Thông báo chương trình họp mặt kỷ niệm 20 năm ngày ra trường


»» xem thêm

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

Về chương trình "Kỷ niệm 20 năm 1 chặng đường"

Thân chào các thành viên 12B!

Đã gần 1 năm từ khi đưa ra kế hoạch tổ chức buổi họp lớp nhân 20 năm ngày ra trường mang tên "Kỷ niệm 20 năm 1 chặng đường". 
Dựa trên việc tham khảo đông đảo ý kiến của các thành viên khác, tôi thay mặt Ban liên lạc 12B chính thức thông báo việc hoãn thực hiện Kế hoạch tổ chức buổi họp lớp kỷ niệm 20 năm ngày ra trường, vì một số lý do sau:
1. Về tinh thần: 
Kết quả thảo luận tại buổi họp lớp ngày 30/04/2013 đã không đưa ra được một ý kiến thông suốt về chốt kế hoạch tổ chức, thời gian địa điểm và quan trọng là ý chí quyết tâm của từng thành viên khi hướng về một ngày kỷ niệm (có thể nói là rất trọng đại).
2. Về hành động:
Trong bản kế hoạch đã có nhắc đến các thành viên làm công tác tổ chức và các thành viên là đối tượng vận động tài chính. Tuy nhiên, Ban liên lạc đã nhận được một số ý kiến trái chiều của các thành viên này, có thể nhận thấy sức hưởng ứng chưa cao.
3. Về thực trạng: 
Tập thể 12B có trên 40 thành viên. Đến nay đa phần đã có sự ổn định về cuộc sống, nghề nghiệp và gia đình. Tuy nhiên, chủ quan nhận thấy về tinh thần hội lớp và điều kiện tài chính chưa thật sự đồng bộ. Một số cá nhân còn đang vất vả với cuộc sống mưu sinh và chịu sự tác động của mặt trái xã hội. Hơn lúc nào hết, Ban liên lạc nhấn mạnh để các thành viên 12B bằng các cuộc đối thoại khác nhau, cùng chung tay hướng đến các thành viên của mình để chia sẻ, động viên và cùng nhau tiến tới các điều tốt đẹp trong cuộc sống.

 Cuối cùng, Ban liên lạc 12B chúc các thành viên sức khỏe và thành đạt, cùng nhau hướng về 1 ngày lễ kỷ niệm 25, 30 năm trong tương lai bằng một tình cảm đón chờ dồn nén thật sự, tạo sự thành công đúng như ý nghĩa của nó và tiêu chí của 12B "Sáng mãi tương lai".

T/M Ban liên lạc 12B

Vũ Trọng Tấn
»» xem thêm

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Chúc mừng nhân ngày 8-3

Sau thành công của người đàn ông thường có bóng dáng của những người phụ nữ. Họ là những người mẹ, chị em gái, vợ, hay người yêu, bạn gái v..v. Họ có thể động viên, chia sẻ và là nguồn cảm hứng bất tận cho phái mạnh, đồng thời phụ nữ còn tạo lên sự mềm mại, hài hòa, tươi đẹp cho cuộc sống. Một người đàn ông sẽ trưởng thành, thành đạt và thực sự cảm thấy cuộc sống hạnh phúc khi bên cạnh mình có những người phụ nữ đẹp và nhân hậu. Khi nhìn lại mình có thể do nhân duyên hay một sự ngẫu nhiên nào đó nhưng tôi thấy mình có được may mắn vì những người phụ nữ gần gũi tôi đa số là những người đẹp, tốt bụng, đảm đang.. Nhân ngày quốc tế phụ nữ xin được gửi đến những người phụ nữ yêu quý tôi, những người tôi yêu cùng tất cả phụ nữ trên hành tinh này lời cảm ơn và lời chúc sức khỏe, trẻ đẹp, lạc quan, ngập tràn yêu thương hạnh phúc!-luctw
»» xem thêm

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

CHÚC TOÀN THỂ 12B MỘT NĂM NGỰA THÀNH CÔNG!-Luctaiwan


»» xem thêm